Bùi Quỳnh Anh

A FEW WORDS ABOUT QUANH

I’ve spent my whole life in Vietnam—Hanoi, to be precise—and my earliest years in a rural stretch where nearly every house is just one story high. There, we have a garden, planted various kinds of trees: starfruit, garbage, and sapodilla – the highest that we own. 

That sapodilla has held my childhood, from when I would spend nearly all day under the leaves, murmuring to some song under the blowing wind until when I would rush from central Hanoi just for a few minutes near the window next to where the brand touches. 

The sapodilla was me as a child, me when my family was still full, me when my parents divorced, and it still resembles some part of me now—as I live on my own in Hanoi, as I ride my motorbike through the city, and as I carry on without seeing my father.

In other words, I’m still that hopeful, dreamy child; but I’m also now a Quynh Anh that loves challenges and trips—a blend of the sapodilla’s flavors: sweet, sour, gritty, and meltingly soft.

FOR MY NOT-SO-DREAMY PART

Bản thân tôi là con người thích thử thách, tôi thích lao đầu vào những thứ tưởng chừng như không thể, vô lý, không thể thực hiện được – lao đầu vào dù biết mình sẽ vấp ngã. tôi nghĩ, chính những bài học từ vô số những lần mơ mộng ấy mới có thể giúp tôi chiến thắng một thử thách nào đó.

tôi biết kinh doanh là thử thách của mình. thế nên tôi đâm đầu vào nó (thực ra là còn vì lý do buộc phải có một nghề nghiệp mang lại tiền vì điều kiện gia đình không cho phép tôi hoàn toàn được mơ mộng) 

*

thế nên sự đâm đầu này cũng cần những lần nạp năng lượng. may mắn thay, tôi có khá nhiều cách để nạp năng lượng (dù có hơi tốn tiền một chút, nhưng nó mang lại giá trị về mặt tinh thần).

những đam mê này rải rác từ truyện tranh, sách, phim ảnh, âm nhạc đến bóng đá, bóng chuyền… tất cả chúng đều giữ lại cho tôi một dạng động lực mỗi giây phút “không mơ mộng”.

FOR MY DREAMY PART

tôi lớn lên trong môi trường giấc mơ không được khuyến khích nhưng cũng không bị cấm đoán. Cây hồng xiêm, bằng những chiều đầy nắng, đã nuôi dưỡng ước mơ của tôi, giúp tôi tìm thấy nghệ thuật vào lúc vấp ngã mới đầu cấp ba

à nhưng không phải lúc nào nghệ thuật cũng bay bổng, và thực ra nghệ thuật của tôi cũng gói phần nhiều là ở hành trình văn chương, nhưng tôi mạn phép gọi là nghệ thuật vì có văn, tôi mới yêu được cả chụp ảnh, phim; và yêu âm nhạc nhiều hơn.

thế nên sau đây chỉ là những bước chân của tôi với những con chữ, với việc đọc và viết – bởi văn của tôi không chỉ là những tác phẩm văn học, nó còn là đời sống

FOR MY HOPEFUL GAZE TOWARDS THE WORLD

cây sapodilla khi tôi lớn lên còn từng là chỗ trốn an toàn mỗi khi bố mẹ tôi cãi nhau, hoặc họ đang tức giận một điều gì đó. tôi đã cố giữ ánh mắt hy vọng khi tôi nhìn bầu trời qua kẽ lá. 

khi tôi vẫn còn có thể giữ được cái nhìn thế giới tươi đẹp, ấy là một thành tựu. và khi tôi giữ được niềm tin rằng việc mình không vụ lợi, không tính toán, có thể cho đi là một điều tốt, ánh mắt hy vọng của tôi vẫn sẽ còn.

thế nên, vì cộng đồng trước nhất là vì bản thân tôi. tôi chạy ra thế giới, lắng nghe họ để trấn an chính mình. 

nhưng dần dần, chính cộng đồng ấy đã trao trở lại cho tôi dưới rất nhiều những hình thức khác nhau: những con người đã giúp đỡ, những lòng tốt ở đâu đó, và cả những câu chuyện tôi phát hiện mình thực sự thích nghe, những trải nghiệm mà cuối cùng giúp tôi tự lắng nghe chính mình. 

thế nên, khi cây sapodilla bị chặt mất, tôi vẫn đang giữ được my hopeful gaze.